Skip to main content
Outdated Browser

For the best experience using our website, we recommend upgrading your browser to a newer version or switching to a supported browser.

More Information

Poetry

A Chair on a Highway on a Rainy Afternoon

By P.K.
Translated from Vietnamese by the author
A piece of furniture in an unusual location sparks a series of interrogations.   

a velvet chair

standing by itself

on a highway

a chair standing by itself on a highway

means its life is over

a life of ups and downs

before it was brought here

and left beside the grass

nevertheless

it was laid down squarely

maybe

thanks to a final gesture of love

with all four legs standing against the asphalt

this whisks an image to my mind:

a wandering soul who leisurely sits here

between the passing cars

and the mud

but surely no soul can be so foolish

as to come and sit on a torn old abandoned chair

on a dark cold rainy September afternoon

on a lightless highway

or

to give the chair

a little consolation

I conclude as follows:

 

there exists such a soul

it’s just that he, or she, is

not here

not now

 

The author thanks Kaitlin Rees for her assistance with the translation.


“Cái ghế giữa xa lộ vào một buổi chiều mưa” first published in Tiền Vệ (www.tienve.org). © P.K. By arrangement with the author. Translation © 2018 by P.K. All rights reserved.

English Vietnamese (Original)

a velvet chair

standing by itself

on a highway

a chair standing by itself on a highway

means its life is over

a life of ups and downs

before it was brought here

and left beside the grass

nevertheless

it was laid down squarely

maybe

thanks to a final gesture of love

with all four legs standing against the asphalt

this whisks an image to my mind:

a wandering soul who leisurely sits here

between the passing cars

and the mud

but surely no soul can be so foolish

as to come and sit on a torn old abandoned chair

on a dark cold rainy September afternoon

on a lightless highway

or

to give the chair

a little consolation

I conclude as follows:

 

there exists such a soul

it’s just that he, or she, is

not here

not now

 

The author thanks Kaitlin Rees for her assistance with the translation.


“Cái ghế giữa xa lộ vào một buổi chiều mưa” first published in Tiền Vệ (www.tienve.org). © P.K. By arrangement with the author. Translation © 2018 by P.K. All rights reserved.

Cái ghế giữa xa lộ vào một buổi chiều mưa

Một cái ghế bọc nhung

Đứng chỏng chơ trên xa lộ

Khi một cái ghế đứng trên xa lộ

Nghĩa là nó đã hết thời

Cuộc đời nó hẳn đã trải qua nhiều tháng ngày thăng trầm

Trước khi bị chở đến đây

Và vứt lại giữa bãi cỏ

Dù sao

Như một cử chỉ cuối cùng tình cảm

Người ta đã đặt nó một cách ngay ngắn

Tức là bốn chân vẫn còn được chống xuống đất

Điều này khiến tôi lập tức tưởng tượng ra

Một con người đang khoan thai ngồi trên đó

Hưởng thụ sự nghỉ ngơi

Và mặc kệ tất cả

Những chuyến xe phóng qua

Làm bùn dưới đường bắn tung toé

Nhưng quả thật chẳng ai ngu ngốc tới nỗi

Đến ngồi chơi trên một cái ghế rách cũ đã bị người ta vứt bỏ đi

Vào buổi chiều mưa tháng Chín lạnh lẽo

Giữa một xa lộ không đèn

Hoặc

Để an ủi

Cái ghế

Hãy kết luận như sau:

Tồn tại một con người như vậy

Chỉ tiếc rằng hắn đã không ở đây

Lúc này.

Read Next